Thứ Hai, 15 tháng 4, 2013

Công việc đầu tiên ( Nên cười hay nên khóc đây)

Sau 2 tháng tìm việc gian truân nhưng tôi vẫn chưa tìm kiếm được một công việc nào cho riêng mình. Một hôm, tới nhà cô ( họ hàng xa là người lấy chú tôi) chơi được cô vui vẻ giới thiệu rằng chị gái cô đang muốn tuyển một nhân viên có thể nói là trợ lý ( Chị gái cô làm tại một bệnh viện của Pháp - nghe thấy mà hùng hồn, hẳn một doanh nghiệp nước ngoài cơ đấy) Con bé là tôi cũng đang khấp khởi vui mừng trong bụng rằng đây sẽ là cơ hội tốt được làm trong môi trường nước ngoài, có cơ hội phát triển lớn nhưng cũng hơi lo sợ vì đây lại là chỗ quen biết giới thiệu: sợ rằng mình làm không tốt làm ảnh hưởng tới danh tiếng và mối quan hệ của cô tôi với chị gái mình.

Tuy vậy, nhờ có cô nên tôi tới nộp hồ sơ và phỏng vấn, trao đổi công việc với chị gái cô ( cấp trên của tôi sau này). Thế là tôi được nhận.

Những ngày đi làm của tôi bắt đầu. Những ngày đầu công việc của tôi là đọc tài liệu và ngồi quan sát bạn T làm việc ( người mà tôi sắp thay thế vị trí). Ngồi quan sát và được chị chỉ dạy, tôi đã phần nào hiểu hơn về công việc. Thật ra, công việc này là tư vấn cho khách hàng dùng thẻ hội viên của bệnh viện. Còn trẻ lại mới ra trường, tự tin trong giao tiếp nên tôi dễ dàng bắt kịp công việc. Tuy nhiên, chị cấp trên của tôi luôn tỏ ra không hài lòng với tôi. Ban đầu thì tôi nghĩ rằng, chắc đúng là mình còn nhiều thiếu sót nhưng không nhận ra nên phải luôn lắng nghe, học hỏi nhiều hơn nữa. Nhưng rồi dần già, làm lâu hơn, hiểu việc hơn, hiểu đời hơn tôi biết rằng vị trí công việc của tôi là một cách để chị ấy có thời gian làm những việc cá nhân của chị ấy ( gặp bạn bè, họp lớp, đón con,...gặp gỡ những quan hệ khác) đội lốt là đi gặp khách hàng và chị ấy chia sẻ tiền lương của chị ấy cho tôi. Còn tôi đây có nhiệm vụ ngồi ở đây và làm những công việc mà chị ấy tại bệnh viện  nhưng trước khi làm gì phải confirm để nhận approve của chị ấy.

Nhưng dường như tôi quá trẻ, lại chưa trải nghiệm cuộc đời nhiều nên vẫn chưa hiểu hết rằng: Tuy đây là doanh nghiệp nước ngoài nhưng những con người làm việc ở đây lại là những con người Việt Nam làm việc rất Việt Nam hay soi mói, tính toán, đưa chuyện nói xấu nhau, đặc biệt là những người ở thế hệ trước.

Đã không được lòng chị ấy từ trước, lại không biết lấy lòng, nói chuyện lại không hợp gu chị ấy nên tôi lại càng không được lòng hơn. Và dù tôi có cố gắng làm việc, cố gắng hoàn thiện nhưng dường như đều không ổn. Chị ấy chỉ nói một câu:" em hoàn toàn không phù hợp với vị trí này"
Dù chán nản tôi vẫn làm việc như không có chuyện gì xảy ra nhưng tôi lại vẫn luôn coi sắc mặt của chị ấy. Từ trước đến giờ tôi chưa biết căng thẳng là như thế nào nhưng bây giờ đây cứ mỗi lần thức dậy để di làm tôi lại luôn căng thẳng và còn không muốn đi làm nữa.
( Tuy vậy, vì cuộc sống, vì chưa tìm được công việc mới tôi vẫn đi làm chăm chỉ và cặm cụi)

Nhưng nói tóm lại dù mình cố gắng tới mức nào mà họ không công nhận, không hoan nghênh thì trong mắt họ vẫn là ngứa mắt. Chính vì thế sau 3 tháng làm việc, vào một buổi tối chị cấp trên chỉ nhắn tin đến và thông báo rằng: "Từ tuần sau em không phải đi làm nữa, tiền lương khi nào có thì chị gọi tới nhận nhé"

Xong.
Kết thúc công việc đầu tiên.
Chẳng biết công ty chuyên nghiệp tới như thế nào, chỉ được cái vỏ bề ngoài thôi.
Còn tiền lương ư? Viện đủ mọi lý do tới tận bây giờ và cho tới mãi mãi về sau chắc chị ta cũng quên luôn rồi. ( Nhắn tin đến hỏi lần 1: viện cớ cấp trên của chị ấy chưa duyệt tiền lương nên chưa có hẹn tuần sau. Hết tuần sau không thấy tăm hơi, nhắn cái tin lần 2 thì được trả lời: Tuần vừa rồi các bác bận quá nên vẫn chưa duyệt được cho em nên khi nào có chị gọi nhé.)
Vậy là cuối cùng gần nửa năm trời trôi qua mà tiền lương của mình cũng chẳng thấy đâu. Tự nhủ với bản thân: Làm không công và mừng tuổi con chị ấy vậy. Cười chua xót. Nó có là bao nhiêu trong số tiền lẻ của chị ấy đâu chứ.

Tìm việc đúng chuyên ngành thật là khó

Đã được nghe nhiều kinh nghiệm của các tiền bối đi trước rằng: " Mới ra trường mà muốn tìm một công việc đúng chuyên ngành được học hoặc ngon ngon một chút khó lắm, trừ khi có quan hệ hoặc siêu giỏi. Còn không thì phải có kinh nghiệm làm việc lâu năm đúng chuyên ngành em nhé". Bây giờ ngồi tìm việc và từ một khối những kinh nghiệm đi phỏng vấn trước đó tôi càng gật gù: " đúng, đúng thiệt"

Buồn nhất là khi đi phỏng vấn luôn bị các nhà tuyển dụng hiểu chưa hết chuyên ngành Marketing mà mình được học và luôn bị gán mác là bán hàng, tiếp thị. Buồn...nản...nhưng biết làm sao đây, mà ngồi giải thích rằng bán hàng, tiếp thị nó chỉ là một phần trong Marketing thôi thì chắc chắn là không được rồi. Vì vậy, đành " ngậm tăm".

Marketing thì gồm nhiều mảng lắm nhưng mình thì vẫn mong muốn được làm bên mảng Tổ chức sự kiện và quảng cáo. Chính vì vậy, mình đã cố gắng tìm kiếm những công việc liên quan tới 2 mảng lĩnh vực này nhưng mà thực tế thì đúng thiệt là vô cùng phũ phàng.

Khi mình mong muốn được làm một nhân viên tổ chức sự kiện: được làm chương trình, nội dung, chuẩn bị hậu trường, sân khấu cho các sự kiện vậy mà mỗi khi tìm việc mình chỉ tìm được những công việc được mô tả như khai thác tổ chức sự kiện, tìm kiếm khách hàng. Nản...Chỉ mong muốn làm chân chạy vặt trong sự kiện thôi mà khó ghê!
Còn khi tìm được công việc đúng nghĩa là tổ chức sự kiện thì "Choang ": Em đã làm tổ chức sự kiện bao giờ chưa? Con bé thật thà: Dạ, chưa anh ạ. Em mới chỉ tổ chức chương trình trong lớp năm cấp 3 thôi ạ.(Nghĩ thầm trong đầu: Phải có cơ hội được làm thì mới có kinh nghiệm chứ. Đi đâu cũng không nhận thì lấy cơ hội đâu mà kinh với chả nghiệm. Buồn. Chắc là lại không có cơ hội đâu nhể). Kết thúc: lại trượt.

Tiếp tục cuộc hành trình tìm kiếm công việc của mình, tuy nhiên lúc này suy nghĩ trong tôi đã chín chắn hơn: Không cần phải đúng chuyên ngành ngay từ đầu cũng được, cứ làm và làm tích lũy kinh nghiệm cuộc đời và công việc rùi khi có cơ hội thì mình sẽ làm đúng chuyên ngành sau. Vậy là tôi bắt đầu việc rải hồ sơ ở tất cả những ngành nghề có liên quan tới kinh tế với hi vọng sẽ tìm kiếm được một công việc cho bản thân. 
Trong tuyệt vọng tôi vẫn chưa tìm được một công việc cho riêng mình. Có những lúc ngồi chán nản tôi đã tự nhủ với bản thân hay là đi làm parttime bán hàng cho các shop để kiếm tiền. Nhưng rồi cuối cùng tôi vẫn không lựa chọn nó, có thể là vì tính tự trọng cao đã không cho phép tôi lựa chọn việc này. Tiếp tục thời gian thất nghiệp...




Gian nan tìm việc, xin việc( Nhật ký tìm việc của tôi)

Bạn đã từng ngồi hàng giờ trước máy tính gõ google để tìm việc, ngồi hàng giờ chỉnh sửa CV, lại tiếp tục ngồi hàng giờ để trau truốt những đoạn thư xin việc và rồi sau đó lại ngồi hàng giờ gửi mai và chờ mail, chờ điện thoại phỏng vấn,.... giống như tôi.
Biết bao nhiêu là thời gian chờ đợi, chờ đợi mà bạn đang phải " để dành" để chờ đợi những công việc dù là mong muốn hay là cả những công việc mà bạn bắt buộc phải lựa chọn dù có mong muốn hay không. Nhưng bạn cũng biết đó, dù bạn có mong muốn hay không mong muốn thì có được một công việc trong thời buổi
này là một may mắn của bạn rồi. 

Tìm.....

Tìm...

Kiếm...

Kiếm...

Chờ ....  Chờ .... đợi ... đơi......

Cuối cùng cũng ...reng....reng... Em có phải là..... 8h30 ngày X em tới công ty Y phỏng vấn và làm test cho vị trí .....

Háo hức háo hức.... Tới ngày đi phỏng vấn, hăm hở lên đường. Đến nơi, làm test ngon lành, lọt sàng vào phỏng vấn...phỏng vấn...trượt.

Vậy là hào hứng lại ra đi. Về nhà lại bắt đầu lại công việc cũ gõ...gõ, tìm...tìm, chờ ...đợi.

Vậy là cuộc đời sinh viên kết thúc bước sang một trang mới tưởng chừng sẽ hứa hẹn nhiều điều sáng lạng và bước ngoặt mới phút chốc lại vụt tắt. 
Hix, Vậy là bây giờ đây, tôi tiếp tục sống với hiện tại phũ phàng: ... to being continue...gõ...tìm..kiếm...chờ...đợi...>> công việc tìm kiếm tia sáng nơi cuối đường hầm mang tên " công việc" 

Cố lên!
Giờ đây chỉ biết tự nói với bản thân.
Tiếp tục đi phỏng vấn và chờ đợi trong vô vọng là những gì tôi đã làm trong suốt thời gian sau đó. 

Nản...